HOA HƯỚNG DƯƠNG

Thứ tư, 16/4/2025 | 10:32:57 AM

Tháng Ba cạn dần. Nắng chạy ngang bầu trời màu lam nhạt tỏa nhẹ vào trong gió. Khu vườn nhỏ của chị ngập tràn hoa hướng dương. Nổi bật trên những chiếc lá to bằng chiếc quạt, mỗi bông hoa như một mặt trời nhỏ tỏa nắng ấm áp. Hương thơm nhẹ nhàng làm cho không khí trở nên tinh khôi hơn. Chị đứng giữa khu vườn, vươn vai hít căng bầu không khí trong suốt, đón nhận những tia nắng tràn qua tay, rồi cất tiếng hát: Và tôi hát khúc ca yêu cuộc đời, đón ánh mặt trời. Tựa đóa hướng dương đang rạng ngời. Ngập tràn sức sống, ánh dương gọi mời, trái tim đáp lời. Mãi trên môi nụ cười. Nói tôi yêu cuộc đời…

Tôi cứ ngắm nhìn mãi khuôn mặt rạng rỡ của chị. Mái tóc dài đen mượt tung bay theo gió. Chị giống như loài hoa hướng dương kia, có sức sống mạnh mẽ, tự tin và quyết tâm hướng về phía ánh sáng. Nhớ thời điểm này mấy năm trước, gió mang theo cái không khí ẩm lạnh cuối mùa len lỏi vào phòng bệnh. Chị nằm trên giường, mắt nhắm chặt cố nén cơn đau. Cuộc phẫu thuật thành công nhưng cơn đau vẫn còn đeo bám, lúc dữ dội, lúc âm ỉ. Khi đỡ đau, chị vẫn cười, vẫn pha trò cho cả phòng bệnh những trận cười nắc nẻ nhưng tôi biết trong lòng chị đầy giông bão. 
Tôi vo viên những xơ rối trong lòng, muốn ném đi mà không được. Ngày chị phát hiện ra bệnh, cả nhà tôi đều thấy lòng tắt lịm, tối tăm và chơi vơi. Tôi hoang mang không biết con đường phía trước của chị sẽ ra sao. Nhưng chị tôi vẫn giữ vững một vẻ ngoài bình tâm, sẵn sàng đón nhận và quyết tâm chiến đấu. Chị bảo: "Chị còn hạnh phúc hơn rất nhiều người ở ngoài kia, chị có cả gia đình để yêu thương, có những đứa con nhỏ dại để lo lắng, chăm sóc. Nếu chị suy sụp thì cả gia đình sẽ suy sụp theo. Thà thắp lên một ngọn nến còn hơn cứ ngồi nguyền rủa bóng tối. Ông trời chỉ đang thử thách chị chút thôi, y học giờ phát triển, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi”. 
Trước ngày hóa trị, chị chủ động đi cạo tóc để tinh thần không tổn thương mỗi khi tóc rụng thành nắm. Nhìn từng mớ tóc đen mượt của chị rơi xuống sàn nhà, dù đã cố hết sức để kìm nén, chồng chị vẫn phải quay đi để giấu những giọt nước xót xa. Chị ngồi im, lặng lẽ nhìn bàn tay thợ cạo, khi da đầu nhẵn thín láng bóng, sự mất mát xâm chiếm sâu vào mọi ngóc ngách tâm hồn chị. Chị không gồng nổi nữa. Chị gục vào vai chồng, rưng rức hàng giờ. Khóc một lần cho đã, cho thỏa, để những chuỗi ngày sau thêm mạnh mẽ. Mỗi lần truyền thuốc là bao nhiêu hoảng sợ. Mệt mỏi, nôn ọe, sợ ăn, men gan cao. Mỗi lần muốn buông xuôi chị lại nghĩ đến hôm ngồi chờ khám, có một phụ nữ không tay, không chân ngồi trên xe lăn phải đoạn nhũ vì ung thư vú nhưng nụ cười vẫn luôn thường trực trên môi và bảo rằng sống với cơ thể khiếm khuyết quen rồi, giờ có khuyết thêm cũng chẳng sao. Khóc không khỏi được bệnh, vậy tại sao ta không cười? Xốc lại tinh thần, chị lại lạc quan vượt qua chuỗi ngày vừa hóa trị, rồi xạ trị, vừa hoàn thành tốt công việc ở cơ quan, rồi phẫu thuật. 
Ngày chị ra viện, trời bỗng nhiên hửng nắng sau quãng thời gian dài chìm trong mưa phùn ẩm lạnh. Cây hoa trước cửa cựa mình, những cánh hồng mỏng manh rung rinh chào đón chị. Không khí trong lành tươi mát, tiếng chim lích chích trên vòm cây, tiếng lá cựa mình gọi thanh âm yêu đời trỗi dậy trong từng mạch máu trên cơ thể chị. Thanh âm của khát vọng, nồng nhiệt và yêu cuộc sống. Chị vẫn luôn thuộc về nơi này. Chị thèm được ăn những món của mẹ, của chồng và con chị nấu để tráng bớt những hóa chất, thuốc thang trong cơ thể. Tinh thần phấn chấn giúp chị hồi phục sức khỏe rất nhanh. Thế mới thấy, để vượt qua "cuộc chiến” giành sự sống đầy cam go này, tinh thần là điều vô cùng quan trọng. Như chị vẫn bảo với tôi: "Bác sĩ giỏi, thuốc tốt dĩ nhiên là cơ hội sống còn với người bệnh rồi. Nhưng nếu tinh thần người bệnh không tốt thì không mang lại kết quả điều trị tốt được. Giữa sự sống và cái chết, nếu đã chọn sự sống thì phải ráng gượng dậy ăn uống, để thực hiện đúng phác đồ điều trị của bác sĩ, không để "rớt toa”. Dẫu biết rằng, nói thì dễ, mà làm thì khó. Tinh thần không phải ai cũng có. Con người ta cứ mải đi tìm bình yên ở đâu đó mà quên mất rằng nó ở ngay trong tâm trí. Cuộc sống luôn đầy rẫy những điều không như ý muốn, điều duy nhất chúng ta có thể làm đó là thay đổi góc nhìn về nó”. 
Nắng đã lên quá đỉnh đầu. Trời cao và xanh. Những quầng mây màu xám đã rủ nhau tản cư đi nơi khác. Những bông hướng dương trước sân nhà chị đã bung nở rực rỡ. Sự sống của chị hiện giờ cũng như bao mầm lá, nụ hoa, hăm hở hướng theo ánh nắng. Chị sẽ giữ tinh thần như những đóa hướng dương luôn hướng theo ánh sáng, để bóng tối ở lại phía sau lưng. Và cứ thế, niềm tin về sự sống sẽ được nối dài, viên mãn…

Thu Hường

Tin liên quan